THẰNG LINH, BẠN TÔI
Mỗi người chúng ta trong cuộc đời đều có những người bạn đặc biệt – những người không chỉ đồng hành trong những tháng ngày tuổi trẻ, mà còn để lại dấu ấn sâu đậm trong hành trình sống. Với tôi, người bạn ấy là Linh – thằng bạn gầy gò, lầm lì nhưng có trái tim ấm áp và tấm lòng rộng lớn mà tôi chẳng thể nào quên.
Chúng tôi quen nhau từ những năm cấp hai, khi cả hai được xếp ngồi chung bàn trong lớp 7B. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Linh không mấy đặc biệt. Nó ít nói, lúc nào cũng mang theo vẻ mặt trầm ngâm, và dường như chẳng hứng thú với điều gì ngoài quyển sách lúc nào cũng nằm trên bàn. Ngược lại, tôi là đứa hay nói, hay pha trò và đôi khi không biết điểm dừng. Linh chẳng hề cười trước những câu chuyện hài hước mà tôi kể, thậm chí nhiều lần chỉ liếc tôi với ánh mắt khó chịu. Thế mà chẳng hiểu sao, hai đứa lại trở thành bạn thân.
Tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ một lần… bị phạt. Hôm đó, trong giờ Toán, tôi lén lút chuyền một mẩu giấy nhắn cho Linh để hỏi bài. Không biết thế nào mà mẩu giấy ấy lại rơi đúng vào tay thầy. Cả hai đứa bị thầy gọi lên bảng, đứng “chết trân” suốt một tiết học. Lúc đó, tôi ngượng chín mặt, còn Linh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau giờ học, tôi định xin lỗi, nhưng Linh chỉ xua tay: “Không sao đâu. Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Từ hôm đó, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Linh không còn lầm lì như tôi từng nghĩ, mà thực ra là một người sâu sắc và hiểu biết. Nó thích đọc sách Kinh Thánh – một điều rất lạ đối với tôi lúc bấy giờ. Tôi hay trêu nó: “Mày không thấy mấy câu trong đó khó hiểu à?” Linh cười nhẹ: “Không, ngược lại. Đọc xong, tao thấy mọi chuyện trong cuộc sống rõ ràng hơn.” Lúc đó, tôi chỉ nghĩ nó thật kỳ quặc, nhưng không nói gì thêm.
Dần dần, Linh trở thành người bạn đồng hành thân thiết nhất của tôi. Nó giúp tôi học bài, chỉ tôi cách sửa chữa những bài kiểm tra sai. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Linh không phải là kiến thức, mà là cách nó luôn sẵn sàng lắng nghe. Mỗi khi tôi buồn, khi bị thầy cô mắng hay cãi nhau với bạn bè, Linh luôn im lặng ngồi cạnh, không phán xét, không khuyên răn, chỉ đơn giản là ở đó, khiến tôi thấy mình không cô đơn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những năm tháng trung học đầy sóng gió. Nhưng vào năm lớp 12, Linh bắt đầu thay đổi. Nó trở nên ít nói hơn, và nhiều lần tôi thấy nó ngồi thẫn thờ một mình trong lớp. Khi tôi hỏi, Linh chỉ lắc đầu bảo rằng không sao. Cho đến một ngày, nó bảo tôi rằng gia đình nó gặp khó khăn lớn. Bố nó bị bệnh nặng, mẹ nó phải gánh vác cả gia đình. Linh, với tư cách là con cả, đã phải làm thêm đủ nghề để phụ giúp bố mẹ.
Tôi nhìn Linh mà thấy thương vô cùng. Nó vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, nhưng ánh mắt không còn sự sáng ngời của những năm trước. Tôi hỏi nó có cần giúp gì không, nhưng Linh chỉ cười, vỗ vai tôi: “Mày cứ lo học đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.” Nhưng tôi biết, mọi thứ không hề ổn như nó nói.
Thời gian ấy, Linh thường xuyên vắng mặt trong các buổi học nhóm. Nhiều lần, tôi tìm đến nhà nó, mang theo chút quà và thức ăn, nhưng Linh luôn chỉ nói vài câu rồi lại đẩy tôi về. Mỗi tối, tôi cầu nguyện cho nó, dù khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu nhiều về Chúa. Tôi chỉ mong rằng, nếu có một đấng nào đó trên cao, xin hãy giúp bạn tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Sau khi tốt nghiệp, tôi lên thành phố học đại học, còn Linh ở lại quê nhà làm việc để phụ giúp gia đình. Chúng tôi ít liên lạc hơn, nhưng mỗi khi về quê, tôi luôn tìm cách ghé thăm nó. Linh vẫn như xưa, vẫn nụ cười hiền lành ấy, nhưng gánh nặng trên vai nó dường như ngày càng lớn.
Rồi một ngày, tôi nhận được tin Linh nhập viện. Căn bệnh mà nó giấu kín bấy lâu hóa ra là một khối u ác tính. Khi tôi chạy đến bệnh viện, nhìn Linh nằm trên giường bệnh, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên định, tôi không kiềm được nước mắt. “Tại sao mày không nói với tao?” Tôi hỏi, giọng nghẹn ngào. Linh chỉ cười, yếu ớt nói: “Tao không muốn mày lo.”
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên ở bên Linh. Nó không còn nhiều sức lực, nhưng vẫn cố gắng trò chuyện với tôi. Một lần, khi tôi hỏi nó rằng làm sao nó có thể mạnh mẽ như vậy, Linh trả lời: “Tao không mạnh mẽ đâu. Nhưng tao tin rằng Chúa có kế hoạch tốt nhất cho tao. Dù tao có thế nào, tao biết Ngài sẽ không bỏ rơi tao.”
Câu nói ấy khiến tôi chấn động. Linh – người bạn mà tôi luôn nghĩ là một kẻ lầm lì, giờ đây lại dạy tôi một bài học sâu sắc về đức tin. Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì nó từng chia sẻ với tôi về Chúa, về tình yêu và sự cứu chuộc mà Ngài mang lại.
Một ngày nọ, Linh yêu cầu tôi đọc Kinh Thánh cho nó nghe. Tôi lật đến đoạn trong Giăng 14:27: “Ta để sự bình an lại cho các con; sự bình an của Ta ban cho các con không như thế gian ban cho. Lòng các con chớ bối rối và đừng sợ hãi.” Khi tôi đọc xong, Linh mỉm cười, nói rằng đó là câu Kinh Thánh mà nó yêu thích nhất. “Tao không sợ, vì tao biết rằng tao sẽ về với Chúa.”
Chỉ vài tuần sau, Linh qua đời. Đó là một mất mát lớn đối với tôi. Nhưng điều an ủi tôi là Linh đã ra đi trong sự bình an – một sự bình an mà chỉ Chúa mới có thể ban cho.
Giờ đây, mỗi khi nghĩ về Linh, tôi không chỉ nhớ đến một người bạn, mà còn là người đã dẫn dắt tôi đến với Chúa. Chính đức tin mạnh mẽ của nó đã khiến tôi bắt đầu hành trình tìm kiếm Chúa và khám phá tình yêu của Ngài. Linh không chỉ là bạn thân của tôi, mà còn là người bạn trong đức tin, người mà tôi biết ơn suốt cả cuộc đời.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.