TA GIÀ RỒI, THẾ GIAN CÒN TRẺ MÃI
Ta già rồi, thế gian còn trẻ mãi,
Mưa vẫn bay, gió vẫn hát trên đời.
Nắng vẫn rọi trên cành hoa trước ngõ,
Chỉ tóc ta thêm sợi trắng thêm thôi.
Ta già rồi, mùa xuân còn xanh lắm,
Phố vẫn vui, rộn rã bước chân người.
Hàng liễu rủ vẫn nghiêng mình soi bóng,
Chỉ mắt ta thêm vết dấu chơi vơi.
Ta già rồi, thời gian đâu chờ đợi,
Người đến, người đi, năm tháng dần trôi.
Lòng vẫn nhớ những ngày xưa hoa mộng,
Bóng dáng ai giờ đã khuất xa rồi.
Ta già rồi, cõi đời còn xuôi ngược,
Đêm vẫn trăng, sóng vẫn vỗ miên man.
Ngọn gió cũ vẫn gọi hoài nỗi nhớ,
Chỉ bước chân chậm lại giữa nhân gian.
Ta già rồi, lòng không hề tiếc nuối,
Một kiếp người như gió thoảng qua thôi.
Màu tóc bạc là hoa đời nở muộn,
Nở giữa hoàng hôn rạng rỡ trên môi.
Ta già rồi, thế gian còn trẻ mãi,
Cứ vui đi, cứ sống những ngày xanh.
Rồi mai này khi ta rời trần thế,
Gió hãy ru đời, ta ngủ an lành…
Trà Giang
No Comment! Be the first one.