NỖI ĐAU TRONG ĐỜI (6)
Cuộc đời ai cũng có những khoảng khắc mà nỗi đau dường như bao trùm mọi thứ, làm chúng ta ngỡ như mình sẽ chẳng thể nào vượt qua được. Với tôi, nỗi đau lớn nhất trong đời xảy ra vào một ngày định mệnh, một ngày mà tôi không bao giờ quên được.
Năm đó, tôi học lớp 12, cái tuổi đầy nhiệt huyết và những mơ mộng về tương lai. Lớp tôi nổi tiếng là lớp 12A6, được thầy cô yêu quý vì tinh thần học tập và các hoạt động sôi nổi. Nhóm bạn thân của tôi gồm bốn người: tôi, Quân, Sơn và Linh. Chúng tôi như hình với bóng, lúc nào cũng bên nhau từ học hành, đi chơi cho đến những dự định sau khi ra trường. Chúng tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi có nhau, không có điều gì có thể chia cắt tình bạn thân thiết này.
Nhưng rồi, nỗi đau đến một cách bất ngờ.
Ngày hôm đó, sau khi tan học, tôi và Quân hẹn nhau đi ăn trưa như mọi lần. Chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhận được cuộc điện thoại từ mẹ của Quân. Giọng mẹ anh gấp gáp và hoảng loạn, chỉ kịp nói vội một câu: “Quân ơi, bố con vừa bị tai nạn…” Rồi cuộc gọi bị ngắt quãng. Nghe đến đây, tôi cảm thấy tim mình như thắt lại. Quân sững sờ, mặt anh trắng bệch, không nói được lời nào. Chúng tôi lập tức bắt xe về nhà Quân, lòng đầy lo lắng.
Khi đến bệnh viện, tất cả như sụp đổ. Bố của Quân đã không qua khỏi. Anh ấy gục xuống, tay run rẩy nắm chặt lấy tay tôi. Nước mắt của Quân rơi lã chã, không ai có thể ngăn lại. Cả gia đình anh chìm trong đau khổ, nỗi đau quá đột ngột và không thể diễn tả thành lời.
Nhìn Quân như vậy, tôi chỉ biết đứng bên cạnh anh, không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng chia sẻ nỗi đau với bạn mình. Những ngày sau đó, tôi ở bên Quân suốt, chứng kiến anh trải qua từng cung bậc của sự mất mát: từ cảm giác bàng hoàng, rồi đến sự trống rỗng, và cuối cùng là sự đau đớn khôn nguôi. Quân nói với tôi: “Tao không biết phải làm sao nữa. Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Tao còn chưa kịp nói với bố rằng tao yêu ông ấy…”
Tôi cũng từng mất đi người thân, nên tôi hiểu phần nào cảm giác ấy. Nhưng đứng trước sự mất mát của bạn mình, tôi nhận ra rằng, mỗi nỗi đau đều là một câu chuyện riêng, không ai có thể hiểu hết được. Dù tôi có an ủi thế nào, Quân vẫn phải tự mình vượt qua nỗi đau này.
Vài tuần sau, Quân dường như thu mình lại, không còn tham gia các hoạt động như trước. Cậu ấy không muốn nói chuyện với ai, kể cả tôi – người bạn thân nhất của cậu. Tôi không biết phải làm gì để giúp bạn mình thoát khỏi vòng xoáy của đau khổ. Cho đến một ngày, tôi quyết định đưa Quân đến nhà thờ. Tôi biết rằng, ngoài sự chia sẻ của bạn bè, điều mà Quân thực sự cần lúc này là tìm đến Chúa, nơi có thể mang lại sự bình an cho tâm hồn cậu.
Hôm ấy, tôi nói với Quân: “Mình không biết cách nào để cậu bớt đau hơn, nhưng có một nơi mà mình nghĩ cậu nên đến. Đó là nhà thờ.” Ban đầu, Quân hơi do dự, vì cậu chưa từng đặt chân vào nhà thờ trước đây. Nhưng cuối cùng, cậu cũng đồng ý đi cùng tôi. Buổi lễ diễn ra trong không gian yên bình, ánh sáng từ những ngọn nến lung linh chiếu rọi khắp khán phòng. Những lời cầu nguyện về sự tha thứ, về tình yêu của Chúa vang lên nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.
Khi lời giảng kết thúc, Quân ngồi lặng thinh, đôi mắt nhìn lên cây thập tự giá. Tôi biết cậu ấy đang chìm trong suy nghĩ, và tôi để Quân yên lặng với những cảm xúc của mình. Sau một hồi lâu, Quân quay sang tôi, giọng nghẹn ngào: “Có lẽ Chúa đã có kế hoạch cho cuộc đời của mình, nhưng mình không hiểu được lúc này. Tao không muốn mất bố, nhưng… có lẽ tao cần tìm lại sự bình an.”
Từ ngày hôm đó, Quân bắt đầu thường xuyên đến nhà thờ hơn. Cậu không còn giữ sự đau khổ trong lòng mình nữa, thay vào đó, cậu mở lòng hơn và tìm đến Chúa như một nơi an ủi và dẫn dắt. Quân nói với tôi rằng, cậu cảm nhận được rằng dù mất bố, cậu không bao giờ đơn độc. Chúa luôn ở bên cạnh, và Ngài sẽ dẫn dắt cậu qua nỗi đau này. Cậu cũng nói rằng, từ ngày tìm thấy Chúa, cậu không còn cảm thấy mất phương hướng nữa, và cậu tin rằng mọi sự trong đời đều có lý do.
Nhìn Quân dần lấy lại nụ cười, tôi biết rằng nỗi đau mất đi người thân sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn. Nhưng với tình yêu thương và niềm tin vào Chúa, cậu đã học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau ấy. Tôi nhận ra rằng, nỗi đau trong đời không chỉ là sự mất mát, mà còn là cách chúng ta tìm được sự bình an và hy vọng sau những cơn bão lòng.
Đó là bài học mà tôi đã học được qua nỗi đau của Quân. Cuộc đời này có những mất mát không ai có thể lường trước, nhưng trong tình yêu thương của Chúa, chúng ta luôn có thể tìm thấy sự an ủi, sự bình an, và sức mạnh để đứng dậy. Những ngày tháng khó khăn rồi cũng sẽ qua, và chúng ta sẽ bước tiếp với niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.