NỖI ĐAU LÀNG NỦ
Ngậm ngùi nhìn bóng quan tài,
Sau cơn bão lũ, bi ai cuộc đời.
Làng Nủ đổ nát khắp nơi,
Những gia đình nhỏ chơi vơi giữa dòng.
Nước trôi mang cả ước mong,
Bao nhiêu số phận long đong giữa đời
Nước mắt như đã cạn vơi
Nhìn người đi mãi, chao ôi cuộc đời!
Trẻ thơ đâu còn tiếng cười,
Đứng nhìn quê cũ, bây giờ bơ vơ
Làng xưa chìm giữa giấc mơ,
Chỉ còn gió lộng, xác xơ mảnh tình.
Những mái nhà bị cuốn chìm
Còn ai đứng đợi bóng hình người thân?
Quan tài cứ nối dài dần,
Nỗi đau chồng chất, bao lần tan hoang.
Làng Nủ gánh chịu thương tang
Chia ly, tang tóc ngập tràn bờ mi.
Bão qua, tất cả ra đi
Chỉ còn tiếng nấc thầm thì gọi tên.
Mẹ già nước mắt lem nhem
Con ra đi mãi không hẹn ngày về.
Cánh đồng chìm giữa tái tê
Giữa mênh mang đất, não nề thương tang
Chúa ôi! Cảnh tượng tan hoang
Những chiếc quan tài, kinh hoàng nhói tim
Làng Nủ chìm giữa lặng im,
Mưa giông đã tắt, biết tìm về đâu
Hạ mình cúi xuống nguyện cầu
Cầu mong người mất yên sâu cõi đời
Những ai ở lại trọn đời,
Mau tin nhận Chúa, về nơi vĩnh hằng
A men
Trà Giang
No Comment! Be the first one.