NHÓM TỨ QUÁI CỦA TÔI
Những năm tháng học trò là khoảng thời gian đầy kỷ niệm, và đối với tôi, đó còn là những ký ức về nhóm “tứ quái” – nhóm bạn thân thiết nhất trong thời niên thiếu của tôi. Gồm tôi, Sang, Sơn và Linh, chúng tôi cùng nhau trưởng thành, cùng trải qua bao niềm vui và thử thách. Nhưng điều đặc biệt nhất là, chính trong những ngày tháng rong chơi ấy, chúng tôi đã gặp Chúa, đã nhận ra ý nghĩa thật sự của đức tin và tình bạn.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ lớn lên ở một vùng quê yên bình, với cánh đồng trải dài, con sông hiền hòa và những con đường làng quen thuộc. Mỗi đứa trong nhóm đều có tính cách riêng, nhưng khi tụ lại, chúng tôi như trở thành một khối thống nhất, một “tứ quái” bất khả chiến bại. Trong mắt mọi người, nhóm chúng tôi có phần nghịch ngợm, và thật vậy, bốn đứa chẳng mấy khi ngại ngần thử sức với những trò nghịch phá mới.
Trong nhóm, Sang là người gan dạ nhất, luôn nghĩ ra những trò đùa tinh quái và thường dẫn đầu các cuộc “phiêu lưu” khắp làng. Sơn thì trầm tĩnh và điềm đạm hơn, luôn là người suy nghĩ thấu đáo, nhưng cũng không bao giờ từ chối những trò nghịch ngợm do Sang đề xuất. Linh là người vui tính và hài hước, có khả năng làm mọi người cười trong mọi tình huống. Còn tôi, là người có phần “lương tâm” trong nhóm, thường là người giữ vai trò nhắc nhở và “thắng lại” khi các trò chơi của nhóm có vẻ đi quá giới hạn.
Nhưng điều đáng quý là, dù có nghịch ngợm hay hiếu động, chúng tôi luôn đoàn kết và bảo vệ nhau trong mọi tình huống. Tình bạn của chúng tôi không chỉ là những lần rong chơi, mà còn là những lần cùng nhau chia sẻ, tâm sự. Đặc biệt, tất cả chúng tôi đều có một điểm chung lớn lao: mỗi người đều có một niềm tin sâu sắc nơi Chúa, và đó là sợi dây vô hình gắn kết bọn tôi qua những năm tháng tuổi trẻ.
Ký ức về nhóm “tứ quái” in đậm nhất trong tôi có lẽ là khi chúng tôi cùng tham gia một kỳ bồi linh dành cho thanh thiếu niên. Hội Thánh tổ chức chương trình vào cuối tuần, và lần ấy, bốn đứa chúng tôi cùng đăng ký tham gia, vừa vì tò mò, vừa để có cơ hội đi chơi cùng nhau. Chương trình kéo dài ba ngày, với các buổi giảng, cầu nguyện và các hoạt động nhóm. Ban đầu, chúng tôi vẫn mang trong mình tâm thế của những “tứ quái” – háo hức tham gia nhưng không thiếu phần đùa giỡn, thậm chí còn nghĩ sẽ biến kỳ bồi linh thành một cuộc “phiêu lưu” mới của nhóm.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi khi chúng tôi thật sự mở lòng, lắng nghe những lời giảng dạy và câu chuyện về Chúa Giê-su. Trong một buổi tối cầu nguyện đặc biệt, khi cả hội trường lặng yên dưới ánh nến lung linh, mục sư đã chia sẻ về tình yêu của Chúa – về cách Ngài sẵn lòng hy sinh trên thập tự giá để cứu rỗi mỗi chúng ta. Những lời giảng sâu sắc, những lời nhắc nhở về lòng yêu thương và sự tha thứ đã chạm vào tâm hồn mỗi đứa trong nhóm.
Sau buổi cầu nguyện ấy, cả nhóm ngồi lại với nhau, không còn vẻ đùa cợt hay hiếu động thường thấy. Lần đầu tiên, chúng tôi nhìn sâu vào trong lòng mình, cảm nhận được sự thay đổi. Sang, người mạnh mẽ và ít khi bộc lộ cảm xúc nhất trong nhóm, đã khẽ nói rằng cậu ấy cảm thấy lòng mình như được rửa sạch. “Tao chưa bao giờ nghĩ về Chúa theo cách này. Nhưng giờ tao hiểu rằng Ngài yêu thương tao đến nhường nào,” Sang nói, đôi mắt đầy xúc động.
Linh, người luôn hài hước và vui vẻ, cũng trở nên nghiêm túc: “Mỗi khi nghĩ về những gì Chúa đã làm, tao thấy mình chẳng có lý do gì để không sống tốt hơn, để không cố gắng trở thành một người biết yêu thương.”
Những lời của các bạn như đánh thức một điều gì đó trong tôi. Tôi cảm thấy lòng mình bình an, như thể Chúa đang ôm lấy từng đứa trong nhóm, nhắc nhở chúng tôi về tình yêu và sự cứu chuộc vô điều kiện của Ngài. Cả nhóm cùng ngồi cầu nguyện, lần đầu tiên dâng lên Chúa tất cả niềm vui, nỗi buồn và cả những lỗi lầm, yếu đuối. Đêm hôm ấy, dưới ánh sao lung linh, chúng tôi hứa với nhau sẽ sống một cuộc đời có ý nghĩa, một cuộc đời gắn kết với Chúa và với nhau.
Kỳ bồi linh ấy đã thay đổi nhóm “tứ quái” bọn tôi một cách sâu sắc. Sau khi trở về, dù vẫn nghịch ngợm, vui đùa như trước, nhưng mỗi đứa đều có sự thay đổi trong lòng. Chúng tôi bắt đầu tham gia các buổi nhóm thường xuyên hơn, học cách cầu nguyện và cùng nhau chia sẻ về đức tin. Mỗi khi một đứa trong nhóm gặp khó khăn hay thử thách, cả nhóm lại cùng cầu nguyện, khích lệ nhau, nhắc nhở nhau về tình yêu của Chúa.
Thời gian trôi qua, từng đứa trong nhóm dần trưởng thành, mỗi người đi theo một hướng riêng. Tôi và Linh lên thành phố học đại học, trong khi Sang và Sơn ở lại quê nhà làm việc. Dù xa cách, tình bạn của chúng tôi vẫn bền chặt, vẫn là một nhóm “tứ quái” trong lòng nhau. Những ngày lễ, những kỳ nghỉ, chúng tôi lại về thăm nhau, ôn lại những kỷ niệm và tiếp tục chia sẻ với nhau về hành trình đức tin.
Những năm tháng trưởng thành, tôi nhận ra rằng nhóm “tứ quái” không chỉ là bạn bè, mà còn là những người bạn trong Chúa. Tình bạn của chúng tôi không chỉ gắn kết bởi những lần vui chơi, mà còn là sự chia sẻ trong đức tin, là sự nâng đỡ trong mọi hoàn cảnh. Tôi cảm thấy biết ơn Chúa vì đã ban cho tôi những người bạn tuyệt vời như Sang, Sơn và Linh, những người đã cùng tôi đi qua những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.
Giờ đây, khi nhìn lại, tôi hiểu rằng nhóm “tứ quái” không chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm và hiếu động, mà là những tâm hồn gắn kết với nhau bằng tình yêu và đức tin vào Chúa. Tôi tin rằng, dù cuộc sống có đưa đẩy chúng tôi đi xa đến đâu, tình bạn và đức tin này vẫn sẽ mãi bền chặt, mãi là chỗ dựa vững chắc trong hành trình của mỗi đứa.
Tôi cảm tạ Chúa vì đã đưa những người bạn như Sang, Sơn và Linh đến cuộc đời tôi. Họ không chỉ là bạn bè, mà là anh em trong Chúa, là những người đồng hành cùng tôi trong hành trình đức tin và cuộc sống. Nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi biết ơn vì đã có một tình bạn tuyệt vời, một tình bạn được xây dựng và vun đắp bởi tình yêu của Chúa.
Dù chúng tôi không còn là nhóm “tứ quái” của những ngày xưa, nhưng trong lòng, mỗi đứa vẫn giữ lại một góc ký ức đẹp về những ngày tháng cùng nhau. Đó là khoảng thời gian đáng trân trọng nhất, là kỷ niệm về tình bạn và về hành trình đức tin mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Và tôi tin rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào xảy đến trong tương lai, tình yêu và niềm tin vào Chúa sẽ luôn là sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi mãi mãi.
A men.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.