NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG
Quê hương tôi bến nước hàng tre,
Nắng chiều nghiêng phủ lối đi về.
Tiếng ru của mẹ ngày thơ bé,
Vẫn vọng đâu đây giữa lối quê.
Nhớ cánh đồng lúa trổ vàng ươm,
Gió lay nhẹ thoảng hương thơm nồng.
Dòng sông uốn khúc hiền hòa chảy,
Lặng lẽ bên bồi, bên lở không.
Nhớ con đường nhỏ rợp bóng cây,
Mái tranh xưa đượm khói vương đầy.
Hàng cau đứng đợi chiều nghiêng nắng,
Bước chân lữ khách chợt lặng thinh.
Tiếng trâu gọi bạn giữa triền đê,
Trẻ con nô đùa dưới bóng hè.
Những chiều thả diều vui ríu rít,
Nhẹ hồn bay bổng giữa trời quê.
Quê hương xa khuất chốn mù khơi,
Lòng ta da diết nhớ không nguôi.
Dẫu bao năm tháng đời phiêu bạt,
Quê nhà vẫn mãi ở trong tôi.
Một ngày trở gót về làng cũ,
Nghe lại câu hò dưới trăng thanh.
Ôm trọn yêu thương vào lồng ngực,
Quê hương là máu thịt mong manh!
Trà Giang
No Comment! Be the first one.