NGÀY TÔI MỚI ĐẾN MỸ (8)
Cuộc đời mỗi người đều trải qua những bước ngoặt lớn, và với tôi, đó là ngày tôi rời xa quê hương, bắt đầu cuộc sống mới tại Mỹ. Ngày ấy, mọi thứ đều thật xa lạ, và cảm giác cô đơn chưa từng có bao giờ lại đè nặng đến thế. Nhưng cũng chính trong những ngày đầu ấy, tôi đã tìm thấy sự bình an, niềm hy vọng và tình yêu từ Chúa – điều mà tôi không ngờ sẽ giúp mình vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất.
Tôi đến Mỹ vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá. Khi máy bay đáp xuống sân bay Los Angeles, cảm giác lạ lẫm lập tức bao trùm lấy tôi. Tôi đã nghe rất nhiều về đất nước này – một nơi hứa hẹn cơ hội, giàu có và văn minh. Thế nhưng, thực tế khi đặt chân xuống vùng đất xa lạ, tôi chỉ thấy lo lắng và bất an. Gia đình tôi ở lại Việt Nam, còn tôi sang đây với giấc mơ học tập và xây dựng cuộc sống mới.
Những ngày đầu tiên ở Mỹ thật khó khăn. Tôi sống với một gia đình người quen, nhưng cảm giác lạc lõng vẫn bao trùm. Ngôn ngữ là rào cản lớn nhất. Mỗi khi ra ngoài, tôi chỉ biết lặng lẽ quan sát xung quanh mà không thể hiểu hết những gì người ta nói. Mọi thứ quá nhanh, quá hiện đại, và khác xa với cuộc sống ở quê nhà. Tôi tự hỏi liệu mình có thể hòa nhập và sống ở đây lâu dài hay không.
Một buổi tối, khi đang loay hoay với những suy nghĩ về tương lai mờ mịt, tôi bất chợt nhớ đến Chúa. Mẹ tôi từng bảo: “Dù con đi đâu, làm gì, hãy luôn nhớ rằng Chúa luôn ở bên cạnh con.” Nhưng trong suốt những ngày bận rộn lo toan chuẩn bị cho chuyến đi, tôi đã quên mất điều quan trọng ấy. Tôi không còn đọc Kinh Thánh hay cầu nguyện như ở nhà, vì quá bận rộn và căng thẳng với những lo lắng về cuộc sống mới. Đêm đó, tôi cảm thấy trống rỗng và quyết định cầu nguyện sau một thời gian dài lãng quên.
Trong căn phòng nhỏ, tôi quỳ gối trước giường, nhắm mắt lại và cầu nguyện: “Lạy Chúa, con cảm thấy rất cô đơn và bất lực. Con không biết phải làm gì tiếp theo, con không biết con có thể vượt qua được không. Xin Chúa giúp con tìm thấy sự bình an và dẫn dắt con trong những ngày tháng khó khăn này.”
Sáng hôm sau, khi đang chuẩn bị đến trường học tiếng Anh, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ ở Việt Nam. Cậu ấy cũng đã đến Mỹ trước tôi một năm và hiện đang sinh sống tại thành phố gần đó. Trong tin nhắn, cậu hỏi thăm tôi và bất ngờ mời tôi tham dự buổi nhóm tại một nhà thờ Tin Lành ở khu vực mà cậu đang sinh hoạt. Dù có chút ngại ngùng, nhưng tôi đồng ý. Một phần vì tôi muốn gặp lại người quen, phần khác là vì tôi hy vọng tìm thấy chút bình yên từ Chúa, như lời cầu nguyện tối qua.
Chiều Chủ Nhật hôm đó, tôi đến nhà thờ. Đó là một ngôi nhà thờ nhỏ, không lớn nhưng rất ấm cúng. Ngay khi bước vào, tôi cảm nhận được sự chào đón thân thiện từ những người trong Hội Thánh. Mọi người đều cười nói, vỗ vai tôi như thể đã quen biết từ lâu. Buổi nhóm hôm ấy tập trung vào lời dạy về sự tin cậy vào Chúa trong những giai đoạn khó khăn của cuộc đời, và như thể mọi lời giảng đều nhắm đến tâm hồn đang trĩu nặng của tôi.
Mục sư đứng trên bục giảng, giọng nói nhẹ nhàng mà sâu sắc: “Chúa biết rõ những thử thách mà chúng ta phải đối diện, nhưng Ngài chưa bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngay cả khi chúng ta cảm thấy lạc lõng, cô đơn nhất, thì chính lúc ấy Chúa đang ở gần nhất, chờ đợi chúng ta quay về với Ngài, đặt niềm tin nơi Ngài.” Nghe những lời ấy, lòng tôi như được gỡ bỏ một phần gánh nặng. Tôi cảm nhận rằng Chúa đã nghe lời cầu nguyện của tôi, và Ngài đang ở đây, cùng tôi, dẫn dắt tôi qua những thử thách này.
Kết thúc buổi nhóm, tôi được một vài anh chị trong Hội Thánh mời tham gia các buổi sinh hoạt Thanh Niên vào thứ Bảy hàng tuần. Họ chia sẻ với tôi rằng, Hội Thánh là nơi không chỉ để thờ phượng Chúa, mà còn là nơi mọi người cùng nhau chia sẻ những khó khăn, giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Từ đó, mỗi tuần tôi đều tham gia buổi nhóm, dần dần tôi không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng nữa. Tôi kết bạn với nhiều anh chị em đồng đạo, cùng họ học hỏi thêm về Chúa, về đức tin và cách sống một đời sống đẹp lòng Chúa.
Thời gian trôi qua, tôi dần quen với cuộc sống ở Mỹ. Những khó khăn về ngôn ngữ và sự hòa nhập không còn là vấn đề lớn nữa. Tôi nhận ra rằng, nhờ có Chúa, tôi đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời mình. Chúa không chỉ dẫn dắt tôi trong hành trình học tập, mà còn giúp tôi tìm thấy những người bạn mới, những người đã cùng tôi bước đi trên con đường đức tin.
Ngày tôi mới đến Mỹ, tôi đã tưởng rằng mình sẽ phải đối mặt với mọi thứ một mình. Nhưng qua tất cả, tôi nhận ra rằng, dù ở đâu, Chúa luôn ở bên cạnh, chăm sóc và nâng đỡ tôi. Những ngày tháng xa lạ dần trở nên thân thuộc, và cuộc sống mới này trở thành một hành trình mà tôi không còn sợ hãi. Nhờ có đức tin, tôi biết rằng mình không bao giờ phải đối diện với thử thách một mình, vì Chúa luôn đồng hành cùng tôi, như Ngài đã hứa.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.