NGẬM NGÙI ĐAU XÓT
Ngậm ngùi nhìn những quan tài,
Sau cơn bão lụt, đắng cay phận người.
Lào Cai tang tóc khắp nơi,
Bao gia đình khóc, chơi vơi giữa đời.
Mưa giông qua, đất tả tơi,
Bao nhiêu sinh mạng cuốn trôi dòng đời.
Mắt người nhòa lệ ngậm ngùi,
Những quan tài lặng, một trời thương đau.
Ai còn đứng giữa biển sầu,
Nhìn người thân đã qua cầu chia ly.
Cơn bão đi, nước lặng đi,
Chỉ còn nước mắt hoen mi nỗi lòng.
Trẻ thơ lặng lẽ ngóng trông,
Người thân ra đi, nỗi mong chẳng về.
Một miền tang tóc lê thê,
Lào Cai chìm giữa não nề muộn phiền.
Những quan tài nhỏ xếp lên,
Đời người phút chốc lụi tàn trong mưa.
Ai còn đau đáu lời thưa,
Trước mộ phần lặng, nắng mưa chẳng màng.
Mẹ cha, con trẻ hoang mang,
Cùng nhau chịu cảnh trái ngang kiếp người.
Bão đi, chẳng nói một lời,
Mà đời ở lại ngậm ngùi xót xa.
Nhìn bao người đã đi xa,
Quan tài xếp dọc, lệ nhòa trào tuôn.
Lào Cai ơi, cảnh tang thương,
Thân phận nhân thế, đoạn trường đớn đau.
Lòng luôn cầu nguyện ước sao,
Ước cho người mất được vào cõi lành
Những ai ở lại lòng thành,
Gửi niềm thương nhớ, vạn tình không quên.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.