EM – NGƯỜI CON GÁI HUẾ
Em là con gái xứ thơ,
Nói răng nhỏ nhẹ như mơ giữa đời.
Áo dài tím ngát chân trời,
Dáng em thấp thoáng, mấy người ngoảnh trông.
Mắt em trầm lặng như sông,
Thương ai cũng lặng, giấu lòng không hay.
Nón nghiêng che nắng chiều bay,
Câu hò man mác kéo ngày dài thêm.
Em thương rứa, chẳng nói thềm,
Chỉ trao ánh mắt êm êm dịu dàng.
Tình vô em để mênh mang,
Gửi theo làn gió nhẹ nhàng trôi xa.
Giọng em ngọt tựa lời ca,
Răng mà nghe tiếng lòng ta dỗi hờn.
Bâng khuâng khách lạ tha hương,
Gặp em một buổi nhớ thương muôn trùng.
Huế buồn bởi em trầm lặng,
Mỗi mùa trôi nhẹ, chẳng răng vội vàng.
Em như cơn gió mênh mang,
Thoảng qua đời mấy ai mang được về.
Em – người con gái Huế nghe,
Giản đơn như nắng, đằm mê như chiều.
Ai thương, ai nhớ bao nhiêu,
Cũng đành ôm mộng – sợ phiêu giấc hờ.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.