ĐỨA BẠN THÂN (9)
Trong cuộc đời, có những mối quan hệ không chỉ là bạn bè mà còn là những người đồng hành trên hành trình đức tin. Với tôi, đó là Quang – đứa bạn thân từ thuở bé, người đã cùng tôi trải qua nhiều khó khăn và cũng chính là người đã đưa tôi trở về với Chúa vào những ngày mà tôi tưởng như đã lạc lối.
Tôi và Quang lớn lên cùng nhau trong một xóm nhỏ. Từ nhỏ, hai đứa đã là bạn thân thiết, cùng chơi bóng, cùng đi học, và luôn có mặt trong những cuộc vui, những lần nghịch ngợm. Mẹ Quang là một tín đồ của Hội Thánh Tin Lành ở làng, bà luôn đưa Quang đến nhà thờ mỗi Chủ Nhật. Còn tôi, dù được mẹ nhắc nhở về Chúa và đức tin, nhưng từ nhỏ, tôi vẫn không mấy quan tâm. Mỗi lần Quang rủ tôi đến nhà thờ, tôi đều viện cớ bận rộn với việc học hay đi chơi để từ chối.
Thời gian trôi qua, khi lên cấp 3, tôi và Quang vẫn giữ được tình bạn bền chặt. Nhưng rồi những thay đổi lớn dần xuất hiện trong cuộc sống. Trong khi Quang tiếp tục con đường học hành, tham gia các buổi sinh hoạt thanh niên của Hội Thánh, tôi lại dần rơi vào những cuộc vui không lối thoát. Bạn bè mới, những cuộc chơi thâu đêm khiến tôi xa rời cuộc sống mà tôi từng có. Tôi chẳng còn nghe lời mẹ nhắc nhở về việc đến nhà thờ, không còn nhớ những lần Quang rủ tôi tham gia các buổi nhóm. Tôi đắm chìm trong sự tự do mà tôi tưởng là hạnh phúc.
Rồi một ngày, cuộc sống của tôi bắt đầu rẽ sang hướng khác. Những áp lực từ gia đình, việc học và cả những mối quan hệ bạn bè bắt đầu khiến tôi mệt mỏi. Những cuộc vui trước đây không còn đem lại cho tôi cảm giác thỏa mãn, mà thay vào đó là sự trống rỗng. Tôi cảm thấy lạc lõng, như thể mình đang mất phương hướng trong cuộc sống. Đôi khi, tôi nhớ đến những lời Quang từng nói về Chúa, nhưng trong lòng tôi vẫn do dự, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Một chiều muộn, tôi gặp Quang ở quán cà phê quen thuộc. Quang vẫn như mọi khi, vui vẻ và nhẹ nhàng. Tôi nhận ra rằng trong khi tôi đang loay hoay với cuộc sống của mình, Quang dường như vẫn luôn giữ được sự bình an và tĩnh tại. Sau khi trò chuyện một lúc, Quang nhìn tôi, hỏi nhẹ nhàng: “Dạo này mày có ổn không? Tao thấy mày ít cười hơn trước. Có chuyện gì buồn à?”
Lời hỏi thăm đơn giản ấy khiến tôi như vỡ òa. Tôi không còn che giấu được sự bất lực trong lòng. Tôi kể cho Quang nghe về tất cả mọi thứ – từ những áp lực, những sai lầm tôi đã mắc phải, cho đến cảm giác mất mát mà tôi không thể giải thích được. Quang lắng nghe mà không ngắt lời, đôi mắt anh ấy đầy sự cảm thông. Cuối cùng, Quang nói: “Tao hiểu mà. Tao cũng đã từng trải qua những cảm giác như vậy. Nhưng từ khi tao tìm thấy Chúa, mọi thứ dường như khác đi. Đức tin không phải là con đường không có thử thách, nhưng Chúa luôn ở đó để giúp tao vượt qua tất cả.”
Lời của Quang vang lên trong lòng tôi, như một sự thức tỉnh. Dù đã nghe về Chúa từ bé, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc tìm đến Ngài trong những lúc khó khăn. Quang rủ tôi đến nhà thờ vào buổi nhóm thanh niên vào cuối tuần đó, và lần này, tôi đồng ý.
Buổi nhóm hôm ấy diễn ra trong không gian ấm áp. Những người bạn mới chào đón tôi với sự thân thiện và cởi mở. Nhưng điều khiến tôi nhớ mãi là bài giảng về tình yêu của Chúa Giê-xu, về sự tha thứ và cứu chuộc mà Ngài đã ban cho mỗi người chúng ta. Mục sư nói rằng: “Dù chúng ta có đi xa đến đâu, Chúa vẫn luôn chờ đợi chúng ta trở về. Ngài yêu thương chúng ta, không phải vì chúng ta hoàn hảo, mà vì Ngài đã tạo dựng chúng ta, và tình yêu của Ngài không bao giờ thay đổi.”
Nghe những lời ấy, tôi như được giải thoát khỏi những gánh nặng trong lòng. Tôi nhận ra rằng bao lâu nay mình đã đi lạc, đã chạy theo những điều vô nghĩa, mà quên mất tình yêu thương vô điều kiện của Chúa. Đêm đó, tôi trở về nhà với một cảm giác bình an mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây. Và trong những ngày sau đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về Chúa nhiều hơn, tham gia các buổi nhóm thường xuyên với Quang. Tôi dần học cách tin cậy Chúa, học cách tìm kiếm sự bình an trong Ngài.
Quang không chỉ là đứa bạn thân của tôi, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình, giúp tôi nhận ra giá trị của đức tin. Cậu ấy không bao giờ ép buộc tôi phải thay đổi, mà chỉ âm thầm cầu nguyện cho tôi, âm thầm đồng hành cùng tôi qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, tôi luôn biết ơn Chúa vì đã đặt Quang vào cuộc đời tôi. Nếu không có tình bạn đó, nếu không có sự kiên nhẫn và tình yêu mà Quang dành cho tôi, có lẽ tôi vẫn đang lạc lối trong cuộc sống của mình. Nhưng nhờ Chúa, nhờ tình yêu của Ngài qua những người bạn tốt, tôi đã tìm thấy con đường đúng đắn để bước tiếp.
Các bạn ơi, trong cuộc đời chúng ta, sẽ có những người bạn đặc biệt – những người mà Chúa đặt vào để giúp đỡ và nâng đỡ chúng ta khi chúng ta yếu đuối. Đừng quên rằng, đôi khi, chính họ là những sứ giả của Chúa, những người sẽ dẫn chúng ta về với tình yêu và sự bình an của Ngài.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.