CÔ BÉ HÀNG XÓM NGÀY XƯA
Nhớ về cô bé nhà bên,
Ngày xưa tóc xõa ngang vai dịu dàng.
Mỗi chiều hai đứa lang thang,
Dưới hàng cây mít, mơ màng nắng rơi.
Nụ cười em vẫn rạng ngời,
Mắt đen long lanh sáng trời tuổi thơ.
Gọi nhau qua ngõ đợi chờ,
Chơi đùa thỏa thích, mộng mơ tháng ngày.
Hè về phượng đỏ ngập đầy,
Cô bé đạp xe mỗi ngày đi qua.
Lòng tôi bỗng thấy thiết tha,
Mỗi lần nhìn ngắm, ngỡ là mơ thôi.
Có lần em gọi bồi hồi,
Tặng tôi chiếc lá cuối trời xa bay.
Cả hai chẳng nói điều hay,
Chỉ cười khe khẽ, nhìn mây lững lờ.
Rồi thời gian cuốn xa mờ,
Bé sang phố lớn, tôi chờ nơi đây.
Lòng buồn ngơ ngác bao ngày,
Cây mít còn đó, cỏ dày thêm xanh.
Thời gian theo gió mong manh,
Cô bé ngày ấy nay thành xa xôi.
Nhưng trong ký ức chẳng vơi,
Hàng xóm bé nhỏ, một thời không quên.
Dẫu cho kỷ niệm mỏng manh,
Cô bé hàng xóm vẫn thành giấc mơ.
Mỗi khi chiều xuống vật vờ,
Lòng tôi lại nhớ, tuổi thơ xa rồi.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.