CÓ AI CÒN NHỚ CHỐN QUÊ XƯA?
Ai có về thăm lại chốn quê xưa,
Nơi tuổi nhỏ từng sớm trưa rong ruổi.
Cánh diều bay theo gió trời cao vợi,
Bóng trẻ thơ còn vương mãi triền đê.
Những đàn trâu thả giữa bãi sông quê,
Tiếng nghé gọi vang bốn bề đồng cỏ.
Chạy lạc xa, mải chơi nên sốt vó,
Cả bọn cười, đứa hớt hải đi tìm.
Tuổi hồn nhiên trên đồi vắng hái sim,
Chân lấm đất, áo nâu vương đầy nhựa.
Có đứa khóc khi tay cua kẹp bựa,
Nhưng cười ngay vì cá nhỏ nhảy tràn.
Trưa hè sang, lũ bạn rủ nhau sang
Tắm suối mát, quên ngại ngần trai gái.
Dưới nắng rát, da nâu đen rám mãi,
Chẳng lo gì, cứ đùa giỡn hồn nhiên.
Rồi tháng năm, ta lớn giữa muộn phiền,
Rời quê cũ, mơ bon chen phố thị.
Bao mộng ước vươn mình nơi biên ủy,
Có ai về… còn kịp nhớ bến sông?
Cha mẹ già chờ mãi bóng con mong,
Chiều hiu quạnh, dáng lưng còng mắt đục.
Bữa cơm nguội, nghe câu thương nghẹn chặt:
“Nó quên rồi… chẳng nhớ mái nhà xưa…”
Trà Giang
No Comment! Be the first one.