BAO GIỜ CHO ĐẾN NGÀY XƯA
Bao giờ cho đến ngày xưa,
Lòng ta nhẹ bước trong mưa tuổi hồng.
Thời gian như giấc mơ nồng,
Ngọt ngào kỷ niệm, mênh mông tuổi đời.
Ngày xưa nắng ấm vàng tươi,
Chân trần trên cỏ, rong chơi giữa đồng.
Gió đưa cánh diều bềnh bồng,
Vui đùa quên hết nỗi lòng lo toan.
Bao giờ cho đến chiều tan,
Lũ bạn tung tăng về ngang lối mòn.
Tiếng cười vang khắp xóm thôn,
Mỗi lần gặp gỡ, lòng còn vấn vương.
Nhớ sao những buổi sớm sương,
Cùng nhau thức dậy trên đường học xa.
Những ngày quấn quýt gần nhà,
Chia nhau hương vị bánh đa mẹ làm.
Giờ đây chỉ biết ngắm trăng,
Nhìn dòng sông cũ, nhớ hằng ngày xưa.
Tuổi thơ theo gió tiễn đưa,
Chỉ còn đọng lại chiều mưa lặng thầm.
Bao giờ trở lại tháng năm,
Được nghe tiếng mẹ dịu dàng gọi tên.
Tiếng ru trong gió vang lên,
Êm đềm giấc ngủ, ấm êm một đời.
Ngày xưa ấy mãi xa vời,
Lòng ta khắc khoải, ngậm ngùi nhớ thương.
Mong về lại bến quê hương,
Nơi bao kỷ niệm vẫn vương trong lòng.
Bao giờ cho đến trời trong,
Để ta trở lại tuổi hồng vô lo.
Ngày xưa, giấc mộng không nhòa,
Mà sao xa mãi, như làn mây bay.
Ta mong ngày ấy quay về,
Để ta được sống tràn trề yêu thương.
Giữa đồng nắng ấm quê hương,
Bao giờ cho đến con đường ngày xưa?
Trà Giang
No Comment! Be the first one.