NGÀY MAI RỒI MÌNH CŨNG GIÀ
Ngày mai rồi mình cũng già,
Tóc xanh hóa bạc, nhạt nhòa dáng xưa.
Sức xuân theo gió đong đưa,
Thời gian mòn mỏi, chiều mưa nặng lòng.
Nhìn cha mẹ tuổi đã hồng,
Tóc pha màu tuyết, mắt trông xa vời.
Cả đời vun đắp cho đời,
Hi sinh chẳng ngại một lời thở than.
Chúa dạy rằng, sống phải ngoan,
Hiếu kính cha mẹ, chẳng màng khó khăn.
Tình yêu trọn vẹn vô vàn,
Nâng niu chăm sóc để an tuổi già.
Hãy nhìn những nếp nhăn qua,
Bao năm tháng đó như là chứng nhân.
Đôi tay chai sạm phong trần,
Chỉ mong con cháu ân cần sớm hôm.
Ngày mai mình cũng buồn cơn,
Như cha như mẹ tuổi hờn hôm nay
Thân già đâu biết cạn ngày,
Chỉ mong ánh mắt con hay chăm mình.
Hãy dành chút nghĩa chân tình,
Khi còn thời khắc ân tình chưa phai.
Đừng chờ hối tiếc ngày mai,
Lúc cha mẹ khuất, lòng ai ngậm ngùi.
Chúa dạy phải sống thảnh thơi,
Nhưng luôn nhớ giữ trọn đời hiếu ân.
Vì cha mẹ đã nhọc nhằn,
Nuôi ta khôn lớn, nghĩa nhân vẹn tròn.
Ngày mai rồi, tóc chẳng còn,
Mình cũng như họ hao mòn tháng năm.
Hãy trao yêu kính âm thầm,
Để đời trọn vẹn như trầm hương bay.
Chăm cha mẹ mỗi sớm ngày,
Là gieo phước hạnh cho tay chính mình.
Ngày mai tóc bạc lung linh,
Hẳn con mình cũng trọn tình như ta.
A men
Trà Giang
No Comment! Be the first one.