KỶ NIỆM KHÓ QUÊN
Đời học sinh có nhiều kỷ niệm. Có những kỷ niệm thời gian trôi qua rồi chúng ta cũng sẻ quên. nhưng cũng có những kỷ niệm mà suốt cả cuộc đời chúng ta không thể nào quên được. Tôi cũng có một kỷ niệm như vậy. Đó là kỷ niệm ngày tôi tin Chúa
Năm đó là năm cuối khi tôi học cấp III. Lớp tôi là lớp 12A6, là một lớp nổi tiếng về mọi mặt , quậy phá cũng như là học hành. Nhóm của tôi gồm bốn đứa được đặt là “Băng tứ quái” Đó là Xuân Sang, Ngoc Sơn, Duy Linh và tôi.
Nhân ngày 20/11 năm ấy nhà trường có tổ chức đá banh mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Trong nhóm có tôi và Sang đá banh khá nên được chọn vào đội bóng của lớp. Trận chung kết năm đó, lớp tôi 12A6 gặp lớp 12A2 là lớp nổi tiếng “lấy thịt đè người” vì lớp nầy toàn là những đứa to con. Tôi bị chèn ngã, trong lúc va chạm mạnh, quần tôi bị đứt giây thun mà tôi chẳng hề hay biết. Tôi vừa đứng dậy thì chợt hiểu, nên tôi kịp giử lại. Nhưng do thái độ lúng túng của tôi khiến nhiều người biết. Lúc đó tôi nghe bao nhiêu tiếng cười của con gái lớp đối phương, họ là những ủng hộ viên đang đứng ngay sau khung thành, và tôi nghe rất rõ tiếng của một cô nói ” người nhỏ sao mặc cái quần to vậy?” Nhưng do bị quê độ nên tôi phóng hết ga chạy về khung thành bên này và ra sân luôn.
Sáng hôm sau chúng tôi lại có giờ học Chính Trị, sáu lớp 12 học chung tại Hội Trường, nhưng không may cho tôi, sáng hôm đó tôi lại đi học muộn. Khi tôi đến, cổng trường đã đón, năn nỉ mãi người gác cổng trường mới mở cửa cho vô. Nghe im ắng tôi tưởng là chưa học, nhưng khi bước vào Hội Trường thì thấy đã ghi tựa bài. Thấy tôi vào, bao nhiêu cặp mắt chăm chăm nhìn tôi muốn độn thổ luôn. Thấy bàn trước mặt còn chổ trống tôi ngồi luôn xuống. Khi đã iên vị trí, tôi nhìn xunh quanh “chèn ơi chổ này toàn là con gái”
Tôi nhìn lên cô gái ngồi bên cạnh, mái tóc dài thướt tha đen mướt phủ xuống bờ vai, hàng lông mi dài cong vút, sóng mũi thẳng, gương mặt thanh tú, đôi môi hình trái tim. Một gương mặt đẹp như thiên thần. Ước gì mình được làm quen nhỉ? Tôi nghĩ thầm. Bất chợt nàng quay qua và tôi bị bắt quả tang đang nhìn trộm. Tôi lúng túng gật đầu chào nàng.
Bổng một tờ giấy đẩy về phía tôi. Tim tôi đập mạnh, cảm xúc tràn lên muốn ghẹt thở. Vuốt ngực vài cái lấy lại tinh thần tôi đọc trên tờ giấy vỏn vẹn hai câu thơ
” Người ơi! sao cứ tần ngần
Hỏi thăm đằng ấy tinh thần ổn chưa? “
Thôi đúng rồi cô gái hôm qua, nhưng lạ thay cảm giác tức giận hôm qua bay đi đâu mất. Vốn cũng biết chút văn chương, tôi đặt bút trả lời liền
“Ấy hỏi thì đây xin thưa
Tinh thần đã ổn nhưng chưa hài lòng
Đêm khuya trăng lọt qua phòng
Đây thương đây nhớ bóng hồng ai kia “
Đẩy tờ giấy về phía nàng, tôi thấy mặt nàng đỏ lên sau khi đọc. Rồi nàng ngồi yên luôn.
Đến giờ giải lao, thằng Sang lên kéo tôi xuống chổ nó, hỏi liền
– Ê , coi bộ mầy mết em đó hả?
-Đâu có! Tôi vội chống chế
-Đừng cãi! Lúc tao kêu mầy xuống, mặt mầy như tiếc rẽ cái gì đó!
Thằng quỉ nầy tinh thật, nhưng phải nhờ đến nó mới xong, bởi vì tôi đang muốn biết tên nàng là gì? Nàng ở đâu? … Ôi! bao nhiêu thứ cần tìm hiểu, mà tôi thì không đủ can đảm đi dò la. Cuối cùng Sang cũng nhận lời, sau khi thỏa thuận tôi phải mất một chầu kem.
Cuối giờ học hôm đó nó đã hoàn thành “đơn đặt hàng”. Nàng tên là Như Hằng nhà ở Trảng Bom. Đặt biệt nàng là Thanh Niên của Hội Thánh Tin Lành Trảng Bom. Cha nàng rất khó, vì sợ nàng quan hệ với những người ngoại đạo. Đã có nhiều gã si tình phải rướt lấy thất bại khi tìm đến nhà nàng. Sau khi trình bày nó khuyên tôi
-Mầy đừng ham, tui nó có xe Cúp, xế nổ còn không được gì, huống hồ mày đến chiếc xe đạp, đi học cũng không ra hồn thì làm gì?
-Làm sao biết được. Tôi trấn an nó và cũng để động viên mình.
Chuông hết giờ vừa reo, tôi liền bước theo nàng, đợi bạn nàng tản ra, tôi liền bước tới.
– Như Hằng, có thể cho mình mượn vở được không? Hôm nay mình đến muộn nên không chép đủ bài
-Sao bạn biết tên Hằng vậy? nàng ngạc nhiên thấy rõ
-Thì chúng mình quen nhau rồi mà. Tôi vội chống chế nhưng xem chừng không được thuyết phục mấy
Tối hôm đó tôi mơ một giấc mơ tuyệt đẹp với những nét chử xinh xinh của nàng. Nhưng mượn tập rồi cũng phải trả, không lẽ cứ giữ hoài. Tôi bèn hội ý với ba thằng bạn của tôi. Thằng Linh phát biểu đây là dịp may, mầy phải tận dụng nó. Bây giờ mầy trả tập và hãy kẹp vào một lá thư. Trong đó mầy đề xuất ý kiến và đề nghị nàng duyệt. Cả bọn đều cười nhưng chỉ có ý kiến đó là xác đáng. Thế là tôi đã viết cho nàng một lá thư và không quên tẩm một ít nước hoa vào trong đó
Sau khi gởi thư, vào cuối giờ học hôm đó, nàng hồi âm cho tôi. Trên đường về lòng tôi nôn nao khôn tả. Vừa về đến nhà, bốn đứa chúng tôi ngồi vào bàn và mở thư xem. Nhưng khi coi kỹ lại bì thư thì sao lại là bì thư của mình? Lúc mở thư ra thi ôi thôi! Đúng là thư của tôi. Tôi vứt mạnh lá thư vô tội. Thư bay đến chân của thằng Linh, nó nhìn xuống, nhặt lên rồi hô to: Có trả lời nè ” Quảng ơi! Hằng đồng ý làm bạn với Quảng, nhưng Quảng đừng đến nhà Hằng vì ba Hằng rất khó. Nhưng Hằng thường đi sinh hoạt với Thanh Niên vào mỗi tối thứ bảy. Quảng hãy tới sinh hoạt với Ban Thanh Niên cùng Hằng.
Thế rồi tôi và Như Hằng quen nhau. Chúng tôi sinh hoạt rất vui với Ban Thanh Niên của Hội Thánh nàng. Nàng đã làm chứng cho tôi về nguồn gốc con người do ai tạo ra. Vì sao giữa Trời và người không còn tương giao như thuở ban đầu nửa? Do con người đã không vâng phục Đức Chúa Trời và phạm tội, cho nên giữa Trời và người đã bị ngăn cách bởi một bức màn tội lỗi.
Nhưng bởi lòng yêu thương, Đức Chúa Trời không nở bỏ con cái Ngài. Thượng Đế đã sai Chúa Giê-xu là con độc sanh của Ngài xuống thế gian này, gánh hết tội lỗi của loài người trên thập tự giá, cho nên cây thập tự là biểu tượng của tình yêu thương. Nhưng hễ ai nhận Ngài làm Cứu Chúa của đời mình, thì Ngài sẻ tha thứ hết tội lỗi mà vốn mỗi người đã trót mang. Và Ngài biến đổi trở nên một người sống đắc thắng tội lỗi như Ngài.
Qua những lời làm chứng đơn sơ và nhìn vào đời sống của nàng cũng như của những người bạn trong Ban Thanh Niên, tôi thật sự thấy Chúa đang ở trong mỗi đời sống của họ. Thế rồi tôi đã tin Chúa và cùng nàng vui sống những ngày mới quen đầy kỷ niệm.
Cuối năm học đó, tôi và Hằng ít gặp nhau, vì Hằng nghĩ học và cũng ít đi nhóm. Cách một thời gian mà chẳng thấy Hằng đi nhóm, tôi phải nhờ một người bạn hẹn với Hằng cho tôi gặp tối thứ bảy. Tôi mang theo một bông hồng đỏ thắm để tặng nàng. Khi gặp nàng, thấy nàng không được vui, cảm giác cho tôi biết nàng có tâm sự buồn.
Hằng ơi! Bông hồng này sẻ nói thay tôi. Bổng nhiên tôi thấy gương mặt hay cười ngày nào giờ đây đẩm đầy nước mắt. Nàng gục đầu vào vai tôi, nước mắt nàng ướt cả bờ vai tôi. Chúng tôi chỉ đứng trong im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Mãi một lúc sau Hằng ngước mắt lên nói với tôi trong nước mắt :
Quảng ơi! Hằng rất mến Quảng, Hằng rất thương Quảng nhưng đã muộn rồi. Tuần sau Hằng phài theo ba má đi ra nước ngoài.
Tôi đứng lặng người như một bức tượng và cảm nhận được như có cái gì cay cay nơi khóe mắt.
Hằng đi rồi. Tôi trở về với bạn bè tôi, với anh em trong Hội Thánh. Tôi chỉ buồn chứ không giận nàng. Tôi rất cảm ơn nàng vì nàng đã đưa tôi đến với Chúa, nàng đã cho tôi biết được tình yêu của Ngài.
Các bạn ơi! Đó là kỷ niệm của tôi mà tôi không biết là kỷ niệm vui hay buồn. Tôi chỉ biết một điều là Chúa đã yêu thương tôi, Ngài đã tha thứ hết tội lỗi cho tôi và gìn giữ tôi trong bóng cánh quyền năng của Ngài. Bởi chương trình của Ngài mà Như Hằng đã ra đi, và bởi chương trình của Ngài mà giờ đây tôi đang được ở San Diego nầy, được làm quen với anh em Thanh Niên trong Hội Thánh Giám Lý Wesley. Tất cả đều nằm trong ý muốn của Ngài.
Hằng ơi! Giờ này nơi phương trời nào đó, Hằng có biết rằng có một người vẫn luôn cảm ơn em
Trà Giang
No Comment! Be the first one.