EM CỨ RỨA
Em cứ rứa, dịu dàng thôi,
Nón nghiêng che nắng, mắt cười mộng mơ.
Gió sông Hương thoảng qua bờ,
Tóc bay bay nhẹ, như thơ giữa chiều.
Em cứ rứa, giọng ngọt ngào,
Răng mà nói chuyện nghe sao êm lòng.
Mạ rằng con gái Huế trông,
Hiền chi lạ rứa, mà không ai rời.
Em cứ rứa, chẳng kêu lời,
Thương chi thì giấu, cứ cười cho qua.
Tình vô sâu lắm thiết tha,
Mà em giữ kín, chẳng la, chẳng bày.
Em cứ rứa, nhẹ như mây,
Đi qua đời, để lòng ai nhớ hoài.
Thương em rứa, mà chừ ai
Muốn quên cũng khó, thương hoài cũng đau.
Em cứ rứa, chậm mà sâu,
Nói câu “thương” cũng ngọt ngào như mơ.
Gặp em, ai cũng ngẩn ngơ,
Chắc chi là mộng, mà ngờ như duyên.
Em cứ rứa, thế mà hiền,
Huế trong em thắm, dịu mềm như thơ.
Ai đi xa cũng mong chờ,
Ngày về gặp lại giấc mơ em cười.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.