N𝐇Ớ Ô𝐍G Đ𝐎̂̀ 𝐗Ư𝐀
𝐗u𝐚̂n v𝐞̂̀ 𝐫ự𝐜 𝐫ỡ s𝐚̆́c h𝐨a,
𝐎̂n𝐠 đồ t𝐫ả𝐢 𝐜h𝐢ế𝐮 𝐧g𝐨̂̀i r𝐚 𝐛ê𝐧 đư𝐨̛̀n𝐠.
G𝐢ấ𝐲 𝐡ồ𝐧g, 𝐦ự𝐜 𝐭h𝐚̆́m v𝐚̂́n v𝐮̛ơ𝐧g,
𝐍é𝐭 𝐛ú𝐭 𝐮y𝐞̂̉n c𝐡u𝐲ể𝐧, t𝐡ơ𝐦 𝐡ư𝐨̛n𝐠 𝐜h𝐮̛̃ đờ𝐢.
𝐓a𝐲 𝐨̂n𝐠 𝐯i𝐞̂́t c𝐡ữ r𝐚̣n𝐠 𝐧g𝐨̛̀i,
“P𝐡ú𝐜”, “L𝐨̣̂c”, “𝐓h𝐨̣” g𝐮̛̉i m𝐮ô𝐧 𝐧ơ𝐢 𝐚n l𝐚̀n𝐡.
N𝐠ư𝐨̛̀i n𝐠ư𝐨̛̀i đ𝐞̂́n n𝐠ắ𝐦 𝐜h𝐮̛̃ 𝐱a𝐧h,
𝐌o𝐧g l𝐨̛̀i c𝐡ú𝐜 𝐭h𝐨̣, x𝐮â𝐧 𝐥à𝐧h đ𝐞̂́n đ𝐚̂y.
G𝐢ó x𝐮â𝐧 𝐥ù𝐚 𝐦á𝐢 𝐭ó𝐜 𝐛a𝐲,
Ô𝐧g n𝐠ồ𝐢 𝐥ặ𝐧g l𝐞̃, t𝐡á𝐧g n𝐠à𝐲 𝐥ặ𝐧g t𝐫ô𝐢.
N𝐞́t b𝐮́t d𝐚̂̃u c𝐮̃ 𝐯ẫ𝐧 𝐧g𝐨̛̀i,
𝐓ấ𝐦 𝐥ò𝐧g s𝐨n s𝐚̆́t t𝐫a𝐨 𝐥ờ𝐢 𝐲ê𝐮 𝐭h𝐮̛ơ𝐧g.
T𝐫ẻ t𝐡ơ r𝐢́u r𝐢́t b𝐞̂n đ𝐮̛ờ𝐧g,
𝐍g𝐚̆́m t𝐚y ô𝐧g v𝐢ế𝐭 𝐦à t𝐡ư𝐨̛n𝐠 𝐜h𝐮̛̃ 𝐧h𝐚̀.
C𝐚̂u t𝐡ơ v𝐚n𝐠 𝐯ọ𝐧g t𝐡i𝐞̂́t t𝐡a,
𝐂h𝐨̛̉ 𝐛a𝐨 𝐡o𝐚̀i n𝐢ệ𝐦 𝐪u𝐞̂ 𝐧h𝐚̀ 𝐧g𝐚̀y x𝐮̛a.
X𝐮â𝐧 đi, 𝐨̂n𝐠 𝐯ắ𝐧g n𝐡ư m𝐨̛,
C𝐡i𝐞̂́u x𝐮̛a g𝐢ấ𝐲 𝐜ũ b𝐚̂y g𝐢ờ c𝐨̀n đ𝐚̂u.
𝐃á𝐧g ô𝐧g đ𝐨̂̀ 𝐯ẫ𝐧 𝐢n s𝐚̂u,
𝐓r𝐨n𝐠 𝐭â𝐦 𝐧g𝐮̛ờ𝐢 𝐕i𝐞̣̂t, 𝐦ộ𝐭 𝐦à𝐮 𝐧h𝐨̛́ 𝐧h𝐮n𝐠.
𝐃ẫ𝐮 đờ𝐢 đổ𝐢 𝐤h𝐚́c m𝐮ô𝐧 𝐭r𝐮̀n𝐠,
Ô𝐧g đ𝐨̂̀ 𝐯à c𝐡ữ v𝐚̂̃n c𝐮̀n𝐠 𝐪u𝐞̂ 𝐡ư𝐨̛n𝐠.
X𝐮â𝐧 𝐯ề g𝐢ó t𝐡ổ𝐢 𝐛ê𝐧 đư𝐨̛̀n𝐠,
N𝐡ớ ô𝐧g đ𝐨̂̀ 𝐜ũ, 𝐯ấ𝐧 𝐯ư𝐨̛n𝐠 𝐥ò𝐧g n𝐠ư𝐨̛̀i.
T𝐫à G𝐢a𝐧g
No Comment! Be the first one.