BIỂN VÀ BỜ, MÃI MÃI BÊN NHAU
Biển và bờ mãi không xa,
Như anh và em đậm đà tình yêu.
Dù cho sóng gió bao điều,
Biển ôm bờ mãi, thương yêu chẳng rời.
Khi biển giận hờn đầy vơi,
Sóng xô bờ cát, chơi vơi muộn phiền.
Nhưng rồi lại đến dịu hiền,
Biển ôm bờ cát, nối liền như xưa.
Có khi bão nổi gió lùa,
Biển gào sóng dữ, đẩy đưa xa gần.
Nhưng rồi trở lại ân cần,
Bờ vẫn đón nhận, một lần thứ tha.
Tình anh như sóng bao la,
Dẫu khi giận dỗi, cũng là yêu thương.
Em là bờ cát bình thường,
Nhưng trong anh đó, đoạn trường chẳng xa.
Biển kia cuộn sóng phong ba,
Như tình anh mãi thiết tha chẳng tàn.
Bờ cát vẫn đợi miên man,
Dù cho biển nổi muôn vàn cơn giông.
Tình yêu bền vững như không,
Biển và bờ mãi chung lòng không xa.
Sóng xô nhưng chẳng lìa xa,
Biển ôm lấy bến, mặn mà sớm hôm.
Anh và em, suốt trăm năm,
Như là biển bến, trăng rằm trên cao.
Dẫu cho bão tố dạt dào,
Tình ta vẫn thắm ngọt ngào muôn nơi.
Biển ôm bờ mãi chẳng rời,
Như anh và em, trọn đời bên nhau.
Dẫu cho sóng nổi bạc đầu,
Tình yêu ta vẫn ngọt ngào vẹn nguyên.
Biển xanh ôm lấy cát hiền,
Tựa như lời hứa thiêng liêng một đời.
Tình yêu cao đẹp tuyệt vời
Anh là biển cả, em nơi bến bờ.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.