MẸ ƠI, CON HỐI HẬN RỒI (7)
Trong cuộc đời, có những sai lầm tưởng như nhỏ nhặt nhưng lại để lại những vết thương sâu sắc không thể xoá nhoà. Câu chuyện của tôi cũng bắt đầu từ một sai lầm như thế, một sai lầm mà đến bây giờ tôi vẫn luôn hối hận – đó là về những ngày tháng tôi đã không nghe theo lời mẹ.
Tôi sinh ra trong một gia đình có đức tin mạnh mẽ. Mẹ tôi là người theo Chúa từ khi còn nhỏ, bà luôn giữ vững niềm tin và sống đời sống theo lời dạy của Kinh Thánh. Mỗi sáng, mẹ đều cầu nguyện, đọc Kinh Thánh và mong muốn tôi cũng như các anh chị em trong gia đình sẽ tiếp nối con đường đức tin của bà. Tuy nhiên, tôi lại khác với mẹ. Tôi không thích sự gò bó mà những buổi nhóm, những giờ học Kinh Thánh mang lại. Tôi muốn sống cuộc đời của riêng mình, không bị bó buộc bởi những quy tắc mà tôi cho là cứng nhắc và lạc hậu.
Năm đó, tôi vừa lên đại học, xa gia đình để bắt đầu một cuộc sống tự lập. Cuộc sống sinh viên mở ra cho tôi một thế giới mới đầy tự do và những điều thú vị. Tôi nhanh chóng quên đi những lời dạy của mẹ, bỏ lại đằng sau những lời cầu nguyện mỗi sáng mà mẹ vẫn thường làm cho tôi. Tôi lao vào những cuộc vui với bạn bè, không còn nghĩ đến việc đến nhà thờ hay đọc Kinh Thánh như mẹ vẫn nhắc nhở. Dù thỉnh thoảng mẹ gọi điện, khuyên nhủ tôi nên dành thời gian cho Chúa, tôi chỉ đáp lại bằng những lời hời hợt: “Con biết rồi, mẹ đừng lo quá.”
Thời gian trôi qua, những bữa tiệc, những cuộc vui kéo dài thâu đêm khiến tôi dần xa rời gia đình và đức tin của mình. Tôi không nhận ra rằng mình đang dần đánh mất những giá trị quý giá mà mẹ đã cố gắng gieo vào lòng tôi. Càng ngày, tôi càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ lớn dần, đến mức có những lần mẹ gọi điện tôi còn không bắt máy.
Một ngày nọ, sau một bữa tiệc sinh nhật của bạn thân, tôi trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi và hỗn loạn. Đêm đó, tôi nhận được tin nhắn từ chị gái: “Mẹ ốm rồi, em về nhà đi.” Tôi chần chừ một lúc, nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ốm vặt mà mẹ vẫn hay gặp phải. Tôi yên tâm rằng mẹ sẽ ổn và không cần phải vội vã về nhà. Thế nhưng, linh cảm lạ lùng khiến tôi không thể ngủ được đêm đó.
Sáng hôm sau, tôi gọi về nhà. Giọng mẹ yếu ớt vang lên qua điện thoại, nhưng bà vẫn cười, nói rằng mọi thứ ổn và bà chỉ hơi mệt một chút. Nhưng tôi biết, sâu trong lòng, đó không phải là lời thật. Tôi hối hả thu dọn đồ đạc, bắt chuyến xe sớm nhất về nhà. Khi tôi về đến nơi, mẹ đã nằm nghỉ trên giường, đôi mắt nhìn tôi đầy yêu thương nhưng cũng lộ rõ sự mệt mỏi.
Mẹ mỉm cười khi thấy tôi: “Mẹ không sao đâu, con đừng lo. Mẹ chỉ muốn gặp con, mẹ nhớ con.” Tôi ngồi xuống cạnh giường mẹ, nắm lấy tay bà, lần đầu tiên sau bao năm tôi cảm nhận được tình yêu bao la mà mẹ luôn dành cho tôi. Đôi mắt tôi cay xè khi nghĩ về những tháng ngày tôi đã bỏ quên mẹ, bỏ quên tình yêu thương và đức tin mà mẹ đã cố gắng truyền dạy cho tôi.
Vài ngày sau, mẹ yếu đi rõ rệt. Bác sĩ nói rằng mẹ tôi mắc bệnh lâu nay nhưng bà đã giấu không cho tôi và các anh chị biết, vì bà không muốn chúng tôi lo lắng. Tôi không thể tin nổi, tại sao tôi lại không nhận ra điều này sớm hơn? Tại sao tôi lại để mẹ một mình trong những lúc bà cần tôi nhất? Nỗi hối hận xé nát lòng tôi.
Một buổi tối, khi chỉ còn hai mẹ con trong phòng, tôi quỳ xuống bên giường mẹ, khóc nức nở: “Mẹ ơi, con hối hận rồi. Con xin lỗi mẹ, con đã không nghe lời mẹ, đã bỏ quên Chúa. Con biết con đã sai rồi, con đã làm mẹ buồn nhiều lắm.”
Mẹ tôi khẽ nắm lấy tay tôi, đôi mắt bà dịu dàng nhìn tôi: “Con à, mẹ luôn cầu nguyện cho con. Mẹ biết Chúa yêu con và Ngài sẽ dẫn con về lại với Ngài. Mẹ không trách con đâu. Điều quan trọng là con đã quay về, và Chúa luôn đón nhận con. Hãy tin vào Ngài, con nhé.”
Đó là lần cuối cùng tôi được nghe mẹ nói với tôi những lời yêu thương. Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời trong bình an. Nỗi mất mát khiến tôi như ngã quỵ, nhưng tôi biết rằng mẹ đã để lại cho tôi một di sản quý giá hơn tất cả – đó là đức tin. Đức tin mà mẹ đã gieo vào lòng tôi từ khi còn nhỏ, dù tôi có bỏ quên, nhưng đến cuối cùng, tình yêu của Chúa vẫn dẫn tôi trở về.
Sau ngày mẹ mất, tôi trở lại với Chúa, với đức tin mà tôi từng từ bỏ. Mỗi ngày tôi đều cảm ơn Chúa vì Ngài đã ban cho tôi một người mẹ tuyệt vời, người đã luôn kiên nhẫn cầu nguyện và yêu thương tôi, dù tôi đã sai lầm. Tôi biết mẹ đã về với Chúa, và ở nơi đó, mẹ đang dõi theo tôi, mỉm cười khi thấy tôi đã quay về với Chúa, giống như lời bà từng mong mỏi.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.