HỐI TIẾC MUỘN MÀNG (4)
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời, chúng ta cứ ngỡ rằng mình đang đi đúng hướng, sống hết mình cho hiện tại mà không quan tâm đến những điều sâu xa hơn. Rồi một ngày, khi tất cả đã trôi qua, chúng ta mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ những điều quan trọng nhất – điều mà có lẽ không bao giờ có cơ hội quay lại để sửa chữa.
Tôi nhớ rất rõ khoảng thời gian đó, thời điểm mà tôi cảm thấy cuộc sống thật đủ đầy. Tôi có một công việc ổn định, có bạn bè xung quanh luôn sẵn sàng cùng tôi tham gia mọi cuộc vui. Cuộc sống với tôi là một chuỗi ngày không ngừng nghỉ của tiệc tùng, hưởng thụ và những kế hoạch cho tương lai đầy hứa hẹn. Nhưng trong tất cả những thứ đó, tôi đã để một điều quan trọng trượt khỏi tay mình – mối quan hệ với gia đình, đặc biệt là với mẹ tôi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ có đức tin vững vàng, nhưng tôi không chia sẻ đức tin đó. Mẹ luôn mời tôi đi nhà thờ, khuyên tôi hãy sống một cuộc đời có ý nghĩa và đừng quên rằng Chúa Giê-xu luôn dõi theo tôi. Tuy nhiên, trong mắt tôi lúc đó, điều mẹ nói chỉ là những lời khuyên bảo quá cũ kỹ. Tôi thường tìm cách né tránh mỗi khi mẹ nhắc đến chuyện đó. Tôi nghĩ mình còn nhiều thời gian, và tôi sẽ có lúc quay lại với những điều mẹ dạy, nhưng không phải bây giờ.
Một buổi sáng cuối thu, khi tôi vừa bước vào văn phòng thì điện thoại đổ chuông. Là bệnh viện. Mẹ tôi bị đột quỵ. Ngay lúc ấy, mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Tôi lao đến bệnh viện với hy vọng sẽ gặp mẹ, sẽ xin lỗi bà vì những lần tôi thờ ơ, vì những lời tôi từng vô tình nói ra khiến bà buồn lòng. Nhưng khi tôi đến nơi, mẹ tôi đã chìm vào hôn mê.
Tôi ngồi bên giường bệnh của mẹ, nhìn khuôn mặt hiền từ nhưng nay đã gầy yếu, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Mẹ đã luôn cầu nguyện cho tôi, đã luôn mong tôi tìm thấy tình yêu của Chúa, nhưng tôi đã không lắng nghe. Tôi đã để thời gian trôi qua mà không nhận ra rằng mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi.
Những ngày sau đó thật dài và đau đớn. Mẹ vẫn nằm đó, im lặng trong cơn hôn mê, và tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện – điều mà trước đây tôi chưa từng làm. Tôi không biết mình đang cầu nguyện với ai, nhưng tôi chỉ biết rằng mình cần sự cứu rỗi, cần một phép màu cho mẹ.
Một tuần sau, mẹ tôi qua đời. Không có phép màu nào xảy ra, và tôi không còn cơ hội để xin lỗi mẹ hay để nói với bà rằng tôi yêu bà nhiều đến nhường nào. Ngày hôm đó, trái tim tôi như bị xé toạc, không chỉ vì nỗi đau mất mẹ, mà còn vì sự hối tiếc sâu sắc về những gì tôi đã bỏ lỡ.
Sau tang lễ của mẹ, tôi bắt đầu đến nhà thờ. Tôi tìm thấy trong những bài giảng lời an ủi và niềm hy vọng mà tôi chưa từng biết đến. Tôi nhớ lại những lần mẹ khuyên tôi cầu nguyện, nhớ lại những lời mẹ dặn về việc sống cuộc đời có đức tin. Mỗi lần bước vào nhà thờ, tôi đều cảm thấy mẹ vẫn ở đó, dõi theo tôi, và tôi biết rằng mẹ đã luôn cầu nguyện cho ngày này – ngày tôi tìm về với Chúa.
Tôi đã mất mẹ, nhưng qua sự mất mát ấy, tôi đã tìm thấy đức tin. Dù hối tiếc vì không thể nói lời xin lỗi với mẹ, tôi biết rằng Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của mẹ. Tôi không thể quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm, nhưng tôi có thể sống phần đời còn lại với đức tin và tình yêu mà mẹ luôn mong muốn tôi có.
Giờ đây, mỗi khi cầu nguyện, tôi cảm nhận rõ ràng rằng mẹ đang ở bên, mỉm cười và biết rằng tôi đã hiểu ra điều mà bà đã luôn muốn tôi biết – rằng tình yêu của Chúa là mãi mãi, và rằng dù có muộn màng, Chúa vẫn luôn chờ đợi để đón nhận tôi vào vòng tay yêu thương của Ngài.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.