TRĂNG VÀ GIÓ
Trăng vô tình trăng đùa với gió,
Gió dại khờ tưởng đó là yêu.
Lững lờ trăng cứ soi nghiêng bóng,
Để gió đau, để gió đăm chiêu.
Trăng lặng lẽ bên trời xa thẳm,
Mặc gió buồn day dứt cô liêu.
Gió vẫn đợi, vẫn mong trăng ghé,
Dẫu biết rằng trăng chẳng thương yêu.
Trăng khi tỏ khi mờ vời vợi,
Gió vẫn hoài chạy mãi theo sau.
Một kiếp nhớ, một đời khắc khoải,
Trăng vẫn xa, gió vẫn bạc đầu.
Trăng vô tình lửng lơ trên ấy,
Gió ngậm ngùi chới với chờ mong.
Ngàn năm vẫn một màu hiu quạnh,
Trăng lửng lơ, gió mãi bão lòng.
Gió muộn phiền hóa thành cơn bão,
Thét gào lên giữa cõi nhân gian.
Nhưng trăng vẫn ngàn năm vô cảm,
Chẳng động lòng, chẳng chút chứa chan.
Rồi một ngày gió ngừng phiêu lãng,
Lặng im nhìn ánh trăng xa xôi.
Trăng vẫn sáng nhưng thôi rực rỡ,
Bởi gió buông… chẳng đợi, chẳng trôi.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.