NHỮNG GIỌT SẦU
Những giọt cà phê đắng môi mềm,
Lặng nhìn đời lắm nỗi ưu phiền.
Chuyện xưa như gió còn vương vấn,
Thoáng chút u hoài giữa bóng đêm.
Cà phê nhỏ giọt như dòng lệ,
Chảy xuống lòng người một vết đau.
Ngọt bùi cay đắng hòa tan hết,
Chỉ còn dư vị đọng thật lâu.
Bao năm xuôi ngược đời phiêu bạt,
Chén đắng từng phen uống cạn rồi.
Nhưng lòng vẫn nặng niềm trăn trở,
Giữa chốn nhân gian lắm đổi dời.
Những giọt cà phê hay giọt nhớ?
Lắng đọng hồn ta những tháng ngày.
Mặn đắng môi cay tình đã cũ,
Từng câu hứa cũ cũng hao gầy.
Mỗi giọt rơi như bao kỷ niệm,
Gọi về miền ký ức xa xôi.
Những câu chuyện xưa dần nhạt nhẽo,
Như ly cà phê nguội giữa trời.
Rồi mai tỉnh giấc đời vẫn thế,
Cà phê còn đắng lắm môi cười.
Chỉ mong ngày tháng dần phai nhạt,
Giọt sầu thôi rớt xuống chơi vơi.
Trà Giang
No Comment! Be the first one.